Ở tuổi 19 – độ tuổi nhiều bạn trẻ vẫn đang mải miết tìm kiếm bản thân giữa những lựa chọn học tập, nghề nghiệp và ước mơ tương lai – Nguyễn Minh Tiến Đạt, chàng sinh viên Dược quê Đồng Tháp, đã đánh dấu cột mốc trưởng thành của mình bằng một quyết định đặc biệt: đăng ký hiến mô, tạng sau khi qua đời. Không ồn ào, không phô trương, Đạt lặng lẽ ký tên vào tờ đăng ký như một lời hứa với chính mình về sự sẻ chia, trách nhiệm và khát vọng để lại điều gì đó có ích cho cuộc đời.
Đó là một quyết định không dễ dàng, nhất là với một người trẻ vừa bước qua ngưỡng cửa trưởng thành. Nhưng với Đạt, lựa chọn ấy đến từ sự chín muồi trong suy nghĩ, từ lòng trắc ẩn được nuôi dưỡng qua những câu chuyện đời thực, và từ niềm tin rằng “cho đi” là một cách khác để con người tiếp tục sống.
Khi lòng dũng cảm bắt đầu từ một quyết định thầm lặng

Sinh ra và lớn lên tại Đồng Tháp, Đạt mang dáng vẻ điềm đạm, ít nói, đúng chất của một sinh viên ngành y. Những người bạn thân nhận xét Đạt là người sống nội tâm, suy nghĩ sâu và luôn cân nhắc kỹ trước mỗi quyết định. Có lẽ cũng chính vì vậy, việc đăng ký hiến mô, tạng không phải là hành động bộc phát, mà là kết quả của một quá trình nhận thức kéo dài.
Cơ duyên đến với quyết định này bắt đầu từ một bài viết Đạt tình cờ đọc được trên mạng xã hội, kể về những bệnh nhân tưởng chừng không còn cơ hội sống nhưng đã “hồi sinh” nhờ được ghép gan, ghép tim từ người hiến đã qua đời. Những dòng chữ mộc mạc về niềm hạnh phúc của người bệnh, về giây phút trái tim mới bắt đầu đập trong lồng ngực khác, đã khiến Đạt trăn trở rất lâu.
“Lúc đó em nghĩ, nếu một phần cơ thể của mình có thể giúp ai đó được sống tiếp, thì đó là điều ý nghĩa nhất mà mình có thể để lại cho đời khi không còn nữa,” Đạt chia sẻ. Ý nghĩ ấy cứ lớn dần, âm ỉ nhưng bền bỉ, theo em suốt những tháng ngày sau đó.
Thực ra, nhận thức về sự sẻ chia và cho đi đã được Đạt hình thành từ sớm, thông qua những bài học đạo đức gia đình, qua môi trường học tập ngành y – nơi mỗi bài giảng đều gắn với sự sống con người. Tuy nhiên, phải đến khi tròn 19 tuổi, khi đủ điều kiện pháp lý để tự mình đưa ra quyết định, Đạt mới chính thức dũng cảm đăng ký hiến mô, tạng sau khi qua đời.
Điều đặc biệt là Đạt đã làm điều đó trong lặng lẽ, không nói với gia đình. “Em muốn đây là quyết định của riêng mình, một dấu mốc cho sự trưởng thành,” Đạt nói. Em hiểu rằng, với cha mẹ, việc con trai nghĩ đến chuyện hiến tạng sau khi qua đời có thể khiến họ lo lắng, thậm chí đau lòng. Chính vì vậy, Đạt chọn cách im lặng, mang theo quyết định ấy như một lời cam kết thầm lặng với bản thân.
Từ lo lắng của người mẹ đến sự thấu hiểu
Sự im lặng ấy kéo dài không lâu. Một ngày nọ, mẹ Đạt vô tình nhìn thấy thẻ đăng ký hiến mô, tạng sau khi qua đời của con trai. Cú “chạm” bất ngờ ấy khiến bà không khỏi bàng hoàng. Với một người mẹ, việc con mình nghĩ đến cái chết, lại còn hiến đi một phần cơ thể, là điều khó có thể bình thản đón nhận.
Những ngày sau đó, bà trăn trở rất nhiều. Nỗi lo lắng, sợ hãi xen lẫn cảm giác bất an thường trực. Nhưng thay vì phản đối gay gắt, bà lặng lẽ tìm hiểu. Những người xung quanh, từ người thân, bạn bè đến những người có hiểu biết về y học đã kiên nhẫn chia sẻ cho bà về ý nghĩa nhân văn của việc hiến mô, tạng, về những cuộc đời được cứu sống, về niềm hy vọng được thắp lên từ sự ra đi của một con người khác.
Từng chút một, những thông tin ấy giúp bà dần thay đổi góc nhìn. Từ lo lắng đến thấu hiểu, từ băn khoăn đến sẻ chia, người mẹ đã lựa chọn tôn trọng quyết định của con trai. Với Đạt, sự cảm thông ấy là nguồn động viên lớn lao. Em hiểu rằng, để đi đến quyết định này, không chỉ cần sự dũng cảm của bản thân, mà còn cần cả sự bao dung và tình yêu thương từ gia đình.
“Cho đi” không bao giờ có giới hạn

Khi được hỏi vì sao một người trẻ lại có thể đưa ra quyết định như vậy, Đạt trả lời bằng một câu nói giản dị: “Sự cho đi thì không bao giờ có giới hạn.” Với em, con người khi sống trọn vẹn cho hiện tại, khi ra đi vẫn có thể tiếp tục trao đi điều gì đó có ý nghĩa cho đời.
Là sinh viên Dược, Đạt hiểu rõ hơn ai hết giá trị của sự sống, của từng nhịp tim, từng hơi thở. Em cho rằng, hiến mô, tạng không phải là mất đi, mà là một cách khác để tiếp tục hiện hữu. “Khi một phần cơ thể của mình giúp người khác khỏi bệnh, kéo dài sự sống, thì chính bản thân người hiến vẫn đang sống trên cuộc đời này,” Đạt chia sẻ.
Quan điểm ấy giúp Đạt nhìn việc hiến tạng không phải bằng lăng kính của sự hy sinh nặng nề, mà bằng tinh thần tích cực của sự nối dài sự sống. Đó là cách một con người, dù đã rời xa cõi đời, vẫn có thể tiếp tục đồng hành cùng những số phận khác.
Truyền cảm hứng cho giới trẻ từ những điều giản dị
Không dừng lại ở quyết định cá nhân, Đạt còn chủ động chia sẻ câu chuyện của mình với bạn bè. Những cuộc trò chuyện không lên lớp, không áp đặt, mà chỉ đơn giản là chia sẻ suy nghĩ chân thành của một người trẻ, đã tạo nên hiệu ứng tích cực.
Ban đầu, không ít người tỏ ra ngạc nhiên. Có người đặt câu hỏi: “Sao còn trẻ mà nghĩ xa vậy?”, có người băn khoăn về yếu tố tâm linh, có người lo lắng như chính mẹ Đạt trước đây. Nhưng bằng sự bình tĩnh và hiểu biết, Đạt đã kiên nhẫn giải thích, chia sẻ thông tin khoa học, cũng như ý nghĩa nhân văn của việc đăng ký hiến mô, tạng sau khi qua đời.
Dần dần, sự ngạc nhiên chuyển thành suy nghĩ, rồi thành đồng cảm. Một số người bạn của Đạt đã quyết định đăng ký hiến tạng cùng em, coi đó như một cách sống có trách nhiệm hơn với cộng đồng. Với Đạt, đó là niềm vui thầm lặng, bởi em tin rằng, mỗi người đăng ký hiến tạng hôm nay là thêm một hy vọng được gieo cho ngày mai.
Ở tuổi 19, Nguyễn Minh Tiến Đạt không làm điều gì quá lớn lao theo nghĩa thông thường. Em không cứu người ngay tức thì, không tạo ra những kỳ tích trước mắt. Em chỉ lặng lẽ ký tên vào một tờ đăng ký. Nhưng chính sự lặng lẽ ấy lại mang sức nặng của nhận thức, của lòng nhân ái và của trách nhiệm công dân.
Trong bối cảnh số lượng bệnh nhân chờ ghép tạng ngày càng tăng, trong khi nguồn hiến tạng vẫn còn hạn chế, những quyết định như của Đạt mang ý nghĩa đặc biệt. Đó không chỉ là câu chuyện của một cá nhân, mà là lời nhắc nhở nhẹ nhàng với giới trẻ: sống không chỉ cho riêng mình, mà còn nghĩ đến cộng đồng, đến những con người đang cần một cơ hội được sống.
Hành trình của Đạt cho thấy, lòng nhân ái không phụ thuộc vào tuổi tác. Sự dũng cảm không nhất thiết phải thể hiện bằng những hành động ồn ào. Đôi khi, nó bắt đầu từ một lựa chọn thầm lặng, được đưa ra bằng sự chín chắn và trái tim biết yêu thương.
Và biết đâu, chính từ quyết định ấy, một ngày nào đó, những nhịp tim, lá gan, đôi giác mạc được trao đi sẽ tiếp tục viết nên những câu chuyện hồi sinh khác, những câu chuyện mà ở đó, Nguyễn Minh Tiến Đạt vẫn hiện hữu, theo một cách rất riêng, rất nhân văn.
