Anh L.V.Hùng (sinh năm 1982) quê Tân Kỳ – Nghệ An vào làm việc tại Bình Phước, ngày 29/7, trên đường đi làm về không may bị tai nạn giao thông. Được mọi người đưa vào Bệnh viện Chợ Rẫy điều trị, dù được ekip bác sỹ bệnh viện tích cực điều trị nhưng tiên lượng bệnh nhân ngày càng yếu, dần rơi vào hôn mê sâu. Gia đình đã xin đưa bệnh nhân về.
Theo chị L.T.Nguyệt (em gái bệnh nhân): Gia đình tôi có ba anh em (hai trai, một gái). anh Hùng là đầu, tôi là em út nhưng tôi và anh Hùng chơi với nhau thân nhất, có việc gì hai anh em cũng tâm sự, anh tâm sự rất nhiều những dự định sẽ làm trong năm nay, khi nghe tin anh bị tai nạn gia đình tôi lập tức thu xếp vào ngay, biết tin tiên lượng xấu chân tôi không đứng vững, hình ảnh anh luôn hiện hữu trong tôi. Cuộc sống nghiệt ngã quá”.
Tiếng khóc của chị nấc lên từng tiếng, giọng lạc đi không thành lời “anh chưa có gia đình, mái nhà anh hứa sẽ sửa sang, nâng cấp, anh nói với gia đình tôi sẽ để dành mấy tháng lương cuối năm về tu sửa và tìm nàng dâu cho bố mẹ, khi đó anh cười rất tươi. Anh luôn sống tốt với mọi người, chưa làm mất lòng ai. Anh thương bố mẹ lắm, bố tôi thương binh ¼ mất 91% sức khỏe, chân phải bị cụt do trận đánh ác liệt của đế quốc mỹ, mẹ không có lương, tuổi cao nên tháng nào anh cũng dành tiền gửi về cho mẹ, luôn dành những gì tốt nhất cho gia đình và anh em”.
Chị Nguyệt tâm sự thêm: Đứng trước biến cố đó, gia đình tôi quá sốc, không ai đủ tỉnh táo để nghĩ đến chuyện khác. Đêm muộn gia đình chúng tôi xin bệnh viện cho về để mọi người thân trong gia đình có dịp gặp mặt anh lần cuối. Trên đường về trong thoáng chốc tôi nhận ra cả đời anh sống đều dành những gì tốt đẹp cho mọi người, chính anh đã tâm sự sau này chết hãy mang anh đi hỏa táng, gia đình không chấp nhận sự thật anh không còn, vẫn luôn tìm lý do nào đó để tự an ủi mình anh vẫn còn trên đời. Vì vậy, tôi vận động gia đình, người thân đặc biệt là bố mẹ ý định hiến các mô, tạng của anh để cứu sống nhiều người khác. Như có một sợi dây vô hình nối lại, gia đình ai cũng ủng hộ nghĩa cử nhân văn này. Tôi nắm lấy tay anh, vuốt nhẹ mái tóc, như thủ thỉ “mọi người đồng ý để anh sống trên thân thể người khác rồi anh ạ, gia đình tự hào về anh, các em luôn tự hào khi có người anh như anh, anh yên nghỉ ngơi nhé, bố mẹ, hãy để bọn em gánh vác, anh đã gánh vác nhiều rồi”.
Chị liên hệ với Trung tâm Điều phối ghép tạng Quốc gia để bày tỏ nguyện vọng hiến mô, tạng của anh, sau cuộc liên hệ với Trung tâm, việc “hồi hương” lại thêm gian nan, vì sợ tạng không đảm bảo gia đình phải tấp vào Bệnh viện Quy Nhơn để lấy thêm thuốc hỗ trợ. Ý định của gia đình đưa anh về bệnh viện tỉnh Nghệ An để hiến, để người thân, họ hàng gặp anh lần cuối, nhưng do sức khỏe yếu đảm bảo nguồn tạng hiến nên gia đình đưa anh vào Bệnh viện Trung ương Huế làm các thủ tục theo quy định trước khi hiến.….”
(Ekip bác sỹ tưởng niệm người hiến trước khi phẫu thuật)
Với trái tim đầy tình yêu thương, bằng tấm lòng nhân ái, nghĩa cử cao đẹp của gia đình chị Nguyệt là vô cùng cảm động. Gia đình đã vượt qua những rào cản, định kiến để biến đau thương của mình thành tình yêu, hi vọng mang lại sự sống cho người khác. Đây là một tấm gương điển hình mang tính nhân văn sâu sắc. Một cuộc đời khép lại nhưng lại mở ra ánh sáng tươi đẹp cho nhiều cuộc đời khác. Những tấm lòng thương người như thế đã góp phần mang lại niềm tin yêu trong cuộc sống, lan tỏa giá trị nhân văn tốt đẹp, với phẩm chất con người Việt Nam giàu lòng yêu thương nhân ái; xã hội trân trọng, biết ơn những việc làm bình dị mà cao cả.
Anh Hùng ra đi để lại nỗi thương đau của người ở lại, để lại lời hứa với gia đình cuối năm sẽ “rước nàng dâu về”, nợ bố mẹ đứa cháu nội bi bô gọi ông, gọi bà…Lời hứa mọi người vẫn nhớ nhưng giờ anh không còn, nhìn lại những di vật của anh cả gia đình không cầm được lòng, căn phòng này, hơi ấm này, tư trang của anh còn đây nhưng người giờ không còn. Khi được hỏi mong ước của gia đình lúc này? Ngập ngừng qua điện thoại, chị nói: “Giờ gia đình tôi chỉ mong những người nhận tạng của anh tôi luôn khỏe mạnh. Họ có khỏe việc làm của gia đình tôi mới có ý nghĩa và vong linh anh Hùng cũng được an ủi phần nào.
Mô tạng của anh lấy được bao gồm: Thận, giác mạc được ghép tại Bệnh viện Trung ương Huế, gan được ghép tại Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức. Tấm lòng nhân văn, nhân ái của gia đình anh đã giúp đỡ bệnh nhân khác mang lại ánh sáng, kéo dài sự sống cho bệnh nhân được ghép. Cho đi một phần cơ thể của mình để làm sống lại một cuộc đời khác. Việc làm của gia đình anh Hùng rất cao đẹp. Nhờ quyết định của gia đình, đã nối dài sự sống cho những người bệnh tưởng chừng như đã tắt hết hy vọng. Cảm ơn nghĩa cử cao đẹp, nhân văn, nhân ái từ gia đình anh. Xã hội này cần lắm, rất cần những nghĩa cử cao đẹp như vậy để viết tiếp những trang truyện cổ tích giữa đời thường, thắp nên nghị lực cho những “ngọn nến” đang leo lắt trước gió. Giúp họ tiếp tục nuôi hy vọng để kéo dài sự sống.