Thái nguyên là vùng đất lịch sử, nơi ra đời cuộc cách mạng kháng chiến chống thực dân Pháp lần hai, với những dấu ấn di tích lịch sử Quốc gia đặc biệt – Khu di tích Quốc gia đặc biệt ATK Định Hóa. Lần này chúng tôi đi không phải để tham quan những di tích lịch sử mà để tri ân người hiến mô, tạng nơi thâm sâu suối nguồn nhân đạo.
Ekip bác sĩ tiến hành phẫu thuật
Ngày 27/12/2023, Bệnh nhân N.T.Tr (sinh năm 1998) tỉnh Thái Nguyên, trên đường về thăm nhà không may tự gây tai nạn giao thông, được người dân và người nhà đưa vào viện Bệnh viện Trung ương Thái Nguyên cấp cứu, tình hình diễn biến xấu dần, bệnh nhân dần rơi vào hôn mê sâu. Với hy vọng “còn nước, còn tát” gia đình bệnh nhân đã xin chuyển lên Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức để hy vọng có một phép màu đến với gia đình. Sự hy vọng đó dần vơi đi khi ekip bác sĩ điều trị đã nỗ lực nhưng bất thành. Bệnh nhân dần rơi vào tình trạng chết não. Trên đường từ Hà Nội ngược lên Thái Nguyên dài hơn 100 km, trong xe đoàn chúng tôi không ai nói với ai, tất cả im lặng như tiếc thương một người quá trẻ, con đường tương lai đang mở ra trước mắt, bao dự tính dang dở giờ khép lại với sự tiếc thương bao người.
Sau hơn 2 giờ đồng hồ ngồi trên xe, ngôi nhà nhỏ của gia đình cố bệnh nhân Tr hiện dần theo làn xe hối hả ngược xuôi. Sau khi làm thủ tục kính viếng, tiếp chúng tôi ông Ng X Kh (bố bệnh nhân) không cầm được lòng tâm sự: “hôm nhận được tin Tr bị tai nạn tôi không đứng vững, chân khụy lại, cả nhà đang đợi Tr về ăn bữa cơm gia đình. Cháu hiền lắm, đi làm về hay giúp đỡ chúng tôi, cháu rất ít khi đi chơi. Khi biết tiên lượng của cháu xấu chúng tôi vẫn hy vọng có một phép màu nào đó giúp cháu vượt qua, nhưng…” nói xong ông lấy bàn tay lau ngang dòng nước mắt đăng chảy dài trên gò má xám gầy vì thương con bao đêm không ngủ. Đôi mắt mờ đục, giọng lạc đi tâm sự tiếp.
“Tôi biết việc hiến mô, tạng để cứu giúp bao người là việc làm nhân nghĩa. Được sự tư vấn giúp đỡ từ Bệnh viện Trung ương Thái Nguyên rồi đến Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức nói về nghĩa cử nhân vân này, đã thôi thúc tôi vượt lên nỗi đau, nỗi sợ để ký đơn hiến mô, tạng giúp các bệnh nhân khác. Tôi mang tâm nguyện này tâm sự với vợ và gia đình, trong gia đình ai cũng ủng hộ nghĩa cử nhân văn đó. Khi cầm bút ký vào đơn tôi không đành lòng, tay run run, nước mắt rơi đầy khiến lá đơn ướt nhòe một vài chỗ. Tôi thầm an ủi “Hãy sống trên thân thể người khác con nhé, kiếp sau nếu được làm người con vẫn là con của bố mẹ con nhé. Để bố tiếp tục ôm con vào lòng, bố gửi bộ phận cơ thể con trên người khác, để gia đình tiếp tục được thấy hơi thở của con, được nghe trái tim con đập, ánh mắt con nhìn… Bố tin con sẽ ủng hộ hành động này, vì trước tới nay con luôn sống và nghĩ cho người khác. Bố và mẹ mãi yêu và tự hào về con”. Ông vuốt mái tóc, tay nắm chặt con một lần nữa trước khi rời xa con.
Con đi xa rồi, giờ tôi thương bạn gái con nhiều hơn. Nói rồi ông hướng ánh mắt nhìn về cô gái cách đó không xa. Trong đoàn người tới thăm viếng chia buồn, cô gái (xin được giấu tên) với gương mặt trái xoan, mắt sáng toát nên vẻ hiền lành tâm sự với chúng tôi. “Em mong anh đừng đưa tên và hình em làm gì. Anh Tr đối với em tốt lắm. Chúng em có nhiều dự định. Tết Dương lịch rồi Tết Nguyên đán bây giờ chỉ còn hoài niệm, buồn lắm anh ạ. Nói rồi, giọng nấc lên thành tiếng đi về phía di ảnh của Tr”.
Bác Ng.X.N người thân của cố bệnh nhân Tr chia sẻ thêm: “cháu rất hay giúp đỡ mọi người, nên ai cũng quý. Cháu ra đi để lại bao tiếc thương cho mọi người. Từ hôm đó đến giờ hàng xóm, bạn bè, anh em nội ngoại ngày nào cũng đến động viên, chia sẻ. Khổ thân cháu quá”.
Viết tới đây, tôi chợt nhớ tới câu nói của đạo Phật: “Cứu một người bằng xây bẩy tòa tháp”. Hành động hiến mô, tạng của gia đình em đã thắp nên những ngọn nến đang héo mòn chờ đợi kéo dài sự sống trong “tòa tháp đó”. Tạng cho đi để bao cuộc sống ở lại. Chia tay gia đình với cái nắm tay như sẻ chia sự mất mát lớn của gia đình. Vẫn biết rằng dài ngắn có số, nhưng chứng kiến cảnh đó không ai cầm được nước mắt. Em còn quá trẻ, sự ra đi của em để lại khoảng trống mênh mông cho bao người. Xe lại lăn bánh xuôi về Hà Nội như một quy luật cuộc sống. Chúng tôi ngồi trên xe, không gian lại im lặng lạ thường, mắt nhìn ra khoảng trời rộng lớn mênh mông, rừng núi ôm chọn con đường. Tất cả như dành những phút mặc niệm dành cho cố bệnh nhân Tr và xe chúng tôi tiếp tục lăn.