Hà Nội, những ngày đầu tháng 7 nắng như đổ lửa, câu chuyện về người hiến ghép mô, tạng sau khi chết não lại một lần nữa thắp lên những hy vọng kéo dài sự sống cho các bệnh nhân đang chờ ghép tạng. Nó như những hạt mưa làm dịu cái nắng như đốt giữa mùa hè. Thêm một câu chuyện nhân văn, thêm một việc vô cùng cao đẹp. Nó đã vượt qua định kiến của xã hội, vượt qua tập quán cổ hủ gia đình là thêm trang cho tập truyện đầy tính nhân văn tình người. Đó là câu chuyện của bệnh nhân Đ.V.Th quê ở tỉnh Phú Thọ.
Sinh ra trong gia đình thuần nông được 3 anh chị em, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Cuộc sống của anh Th quanh quẩn với lũy tre làng, cuộc sống tuy vất vả nhưng anh luôn tự nhủ cố gắng lao động để giúp đỡ gia đình. Cuộc sống ai biết được điều gì, năm 16 tuổi em trai của Th bị tai nạn qua đời bỏ lại bao tiếc thương cho gia đình, năm 2021 mẹ lại mất bỏ lại hai bố con nương tựa vào nhau trong căn nhà cấp bốn ọp ẹp, thiếu hơi ấm tình mẹ.
Ngày 29/6/2023, trên đường đi làm về anh bị ngã. Ngay sau khi gặp nạn, anh Th đã được đưa đi sơ cứu và chuyển xuống bệnh viện huyện Dân Lập, tỉnh Phú Thọ. Tuy nhiên, sau đó tình trạng sức khỏe của anh Th có dấu hiệu xấu dần và rơi vào hôn mê. Anh được gia đình tiếp tục chuyển tới Bệnh viện Hữu Nghị Việt Đức để điều trị mặc dù đã qua phẫu thuật. Dù được các bác sỹ tại đây tận tình cứu chữa nhưng anh Th vẫn không có dấu hiệu hồi phục và rơi vào tình trạng chết não.
Khi biết cháu trai không thể qua khỏi, ông Đ V Ph (chú ruột của bệnh nhân Th) đã đồng ý sẽ hiến tặng mô/ tạng của anh Th cho những người bệnh nặng. Đề nghị của ông Ph nhanh chóng được gia đình ủng hộ. Họ đã thông báo với các bác sỹ của Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức về nguyện vọng này. Sau khi được sự chấp thuận của gia đình, nhóm tư vấn của Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức đã lên Phú Thọ để gặp bố của bệnh nhân Th (do tình trạng sức khỏe yếu, không thể có mặt tại Bệnh viện).
Nhóm tư vấn của Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức đến nhà anh Đ.V.Th
Trên con đường ngược lên Phú Thọ, bao quanh đoàn là rừng núi hoang vu, hẻo lánh. Sau quãng thời gian đi bộ, cánh cổng ngôi nhà dần hiện ra trước mắt, ngôi nhà cấp 4 đơn sơ nằm nép mình trên con đường heo hút, ấn tượng đầu tiên với đoàn là bố bệnh nhân, có lẽ ông không thể khóc được nữa trước những biến cố quá lớn đến với gia đình. Dáng người mảnh khảnh, đầu điểm hoa tiêu, đôi mắt trầm đục ngước nhìn về hướng xa xăm, có lúc tay nắm chặt lấy nhau để kìm lắng cảm xúc, đôi lúc ngước nhìn lên di ảnh những người thân của mình như cầu nguyện có phép màu để giúp Th qua nạn này. Tay run run cầm bút ký vào đơn hiến tạng như gửi đi sự sống của con trên thân thể người khác. Những hình ảnh đó cứ níu chặt tâm trạng của đoàn. Không ai nói với ai vì tất cả hiểu rằng, im lặng lúc này là tốt nhất.
Sau khi nhận được thông tin kể trên, Trung tâm Điều phối ghép tạng Quốc gia đã thực hiện điều phối các tạng hiến theo quy định của Pháp luật: Tim ghép tại Bệnh viện Trung ương Huế; Gan và thận ghép tại Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức. Ngay lập tức, một kíp bác sỹ của Bệnh viện Trung ương Huế đã lên đường ra Hà Nội để tiếp nhận tim của anh Th. Trước khi thực hiện ca mổ, êkip y bác sỹ thực hiện dành một phút mạng niệm trước nghĩa cử cao đẹp của anh. Trong phòng, xen lẫn giây phút trang nghiêm là tiếng máy hỗ trợ kêu từng nhịp tít tít và cả tiếng xụt xịt của giọt nước mắt xúc động trước nghĩa cử cao đẹp. Ca mổ được ekip bác sỹ thực hiện khẩn trương nhưng rất an toàn đảm bảo chất lượng nguồn tạng hiến. Sau 2 giờ thực hiện, trái tim “nhân văn” của anh được đưa ra khỏi lồng ngực anh Th. Trái tim tình người được gửi đi Huế để kịp cứu chữa bệnh nhân khác. Trái tim ấy đã được êkip bác sỹ Trung ương Huế ghép thành công, được đập trong lồng ngực bệnh nhân khác.
ekip y bác sỹ Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức dành một phút mạng niệm trước nghĩa cử cao đẹp của anh Đ.V.Th
Chứng kiến những giây phút đó, người mạnh mẽ tới đâu cũng không khỏi rung rung xúc động trước nghĩa cử cao đẹp của anh Th và gia đình anh. Dẫu biết cuộc sống là sinh, lão, bệnh, tử đó là quy luật tất yếu của cuộc sống. Đời là vô thường. Người đi đã đi mãi chỉ còn người bố ở lại, năm nay gần 70 tuổi, mất chỗ dựa tinh thần, sức khỏe đã yếu không còn lao động, cuộc sống sau này còn nhiều khó khăn nhưng tôi tin rằng ở trong ẩn khuất trái tim anh Th luôn hướng về người cha già yếu. Xin kính cẩn nghiêm mình trước anh!.